Em hỏi anh thích viết từ bao giờ. Anh trả lời rằng anh chẳng
biết nữa, chỉ biết những dòng anh viết ra là để thể hiện cảm xúc của anh, có bao nhiêu hỉ nộ ái ố trên đời anh cũng cố thể hiện ra bằng hết, anh sẽ viết khi anh cảm thấy mình có thể bật dậy từ chiếc giường mà câu chữ tuôn trào. Nhưng đã một khoảng thời gian dài anh ít viết hẳn, có thể anh không có cảm xúc để viết,
mà cũng có thể anh chỉ viết được khi anh buồn.
Em hỏi anh rằng tại sao anh lại hút thuốc. Anh trả lời rằng
hoặc là để chill hoặc là để buồn. Em lại hỏi tiếp vậy bây giờ anh đang chill
hay đang buồn, anh lại trả lời rằng cả hai. Nhưng em cũng biết đấy, khi nào anh
chả buồn. Nếu như bất chợt em bắt gặp trên tay anh một điếu thuốc mà không có
ai bên cạnh để chill cùng, hay khi anh mặc kệ những ánh mắt khó chịu của những
người xung quanh mà đứng một mình một chỗ hút thuốc, đó là lúc anh buồn. Anh chẳng
thích hút thuốc, nỗi buồn mới cần điếu thuốc. Em có thể nói đó là ngụy biện,
anh không phản đối, vì dù anh có đổ cho là buồn thì cũng vẫn là nỗi buồn của
anh.
Anh kể cho bạn anh nghe về quyết định của mình, nó bảo anh
là chắc tình cảm chưa đủ lớn đến mức phải sống chết nhỉ. Anh cười, cố gắng chữa
cháy rằng đó là điều đúng đắn phải làm. Nó cười ha hả, nói rằng đùa thôi, nói
anh không còn cực đoan nữa. Nó lại bỏ mặc tin nhắn của anh mà không rep, chắc
nó đủ hiểu anh cần 4 bức tường để còn gặm nhấm nỗi buồn. Cũng may mà anh còn biết
buồn, nếu mà cứ phải dùng lý trí để gạt nỗi buồn đi, thì thật sự, buồn lắm.
Anh đảo ngược hoàn toàn những lý thuyết tán gái mà các ông pick
up artist truyền tay nhau khi đối mặt với em. Giống như cảnh Barney cầm cuốn The
Playbook và đốt trước mặt Robin vậy. Anh cho em xem toàn bộ những phần xấu xí
nhất trong con người mình và cho em hàng loạt lý do để em sẽ không thể có tình
cảm với anh. Có lẽ anh đã từng làm em tổn thương bởi những lời nói của mình,
anh đã từng làm em khó chịu. Dù anh có nói bao nhiêu lần xin lỗi và em có nói
bao nhiêu câu không sao đâu. Nhưng, em hiểu mà, đằng sau câu không sao đâu của
anh là câu anh quen rồi, và anh nghĩ em cũng vậy. Anh nhìn thấy những điều đấy
qua ánh mắt của em. Em nói với anh rằng em sẽ thoải mái hơn nếu như anh nhìn
vào em mà kể chuyện thay vì lảng đi chỗ khác. Nhưng chúng ta giống nhau mà, phải
không?
Em hỏi anh rằng anh có cảm thấy xứng đáng không. Trước mặt
em anh không trả lời, vì anh không biết trả lời thế nào, và anh xứng đáng với
điều gì. Xứng đáng với những lời anh nói? Xứng đáng với em? Hay xứng đáng có được
tình yêu? Em à, dù anh có nói gì, có tự tin khẳng định, có hiếu thắng ngạo mạn,
hay tự ti vì bản thân tệ hại, thì em mới là người ra quyết định, không phải
anh. Anh bỏ lửng câu trả lời ở đó cùng tiếng thở dài, dù rằng mình có chuyển chủ
đề, thì rồi đêm đến, chúng ta lại tự nhau dằn vặt, tự chìm đắm trong nỗi buồn.
Và,
Nỗi buồn cũng là một loại cảm xúc đẹp. Một cái quay lưng bước
đi của em cũng trở thành nỗi buồn của anh. Nỗi buồn đó dằn vặt anh trên từng bước
đi khi anh tạm biệt em để về lại căn phòng của mình. Nỗi buồn thổn thức ngay mỗi
khi anh nói với em là tiếc nhỉ, trong mỗi tiếng thở dài, trong mỗi câu nói thật
nhanh rồi quay đầu đi hướng khác như sợ em nghe được. Nỗi buồn hiện hữu trên từng
bản nhạc anh nghe, trên từng dòng chữ anh note lại bâng quơ, hay những câu
trích dẫn từ những bộ phim anh thích. Nỗi buồn thân thuộc đến từng góc nhỏ
trong căn phòng của anh, là ánh đèn hiu hắt chỉ đủ để không nhầm lẫn từng vật dụng,
là chiếc giường đơn với bộ ga gối màu xám khô khốc ảm đạm, là chiếc rèm cửa sổ
lúc nào cũng che đi một nửa. Nhưng nếu như không có nỗi buồn ấy, thì anh sẽ
không còn là anh. Anh không thể làm kẻ hời hợt không biết đối diện với cảm xúc
của mình, hay cố gắng gạt bỏ đi buồn đau và nói rằng anh đang vui được. Em biết
không, nếu thiếu đi nỗi buồn, anh đâu định nghĩa nổi bản thân anh nữa. Và cũng
có thể, nỗi buồn của anh, là em.
Nhưng,
Niềm vui của anh cũng là em. Là sau cơn mưa mùa hạ, anh bắt gặp tiếng ca trong trẻo của một chú chim, hay sự lấp lánh đẹp đẽ của những giọt nước li ti đang đậu trên tán lá. Niềm vui của anh chỉ đơn giản là một cái quay người theo điệu nhạc giữa đêm khuya, là đôi mắt sáng lên khi hóng hớt những drama đang xảy đến, là cánh tay giơ chiếc cốc cao lên để nhận một ly rượu. Tất cả đều là em, là em làm anh vô thức cắt phăng đi mái tóc man bun của mình để trở về với Pompadour vốn dĩ đã quá quen thuộc của anh, làm anh hạn chế cầm vào bao thuốc khi nghĩ đến tiếng gắt gỏng của em, là khi anh lấn cấn nán lại nói chuyện để rồi khi nhận ra đã là 2 giờ sáng. Anh chẳng biết mọi thứ xảy đến từ bao giờ, nhưng cuộc sống độc thân buông thả của anh, màn đêm man mác cô độc của anh, bỗng bất chợt bị xáo trộn bởi một thanh âm mà chính bản thân anh không thể tránh khỏi mê hoặc. Niềm vui của anh chẳng phải là cái ngoại hình nhỏ nhắn của em, điều đó sẽ chẳng bao giờ khiến anh si mê, mà là cái cảm xúc mãnh liệt bỗng dưng được thắp lên, như ánh sáng hiếm hoi le lói chiếu qua khe cửa số hẹp nơi mùa đông lạnh lẽo xứ người. Và nói theo ngôn ngữ của em, thì em là Sirius giữa màn đêm đen kịt.
Thì,
“Thôi,
Hẹn em khi chưa có nhau
Hẹn em khi chưa bắt đầu
Hẹn em nơi không có nhau
Thôi,
Hẹn em tương lai phía sau
Hẹn em khi lá thay màu
Hẹn em nơi không có nhau
Thôi.” Thôi hẹn em- Madihu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét