Thứ Tư, 28 tháng 10, 2020

Maybe I dont deserve to be loved

 

Nửa đêm, trằn trọc mãi chẳng ngủ được, tôi không biết là do uống quá nhiều cà phê hay mải suy nghĩ bâng quơ về những chuyện xảy ra xung quanh mình, hay do mải nghiền ngẫm ý nghĩa của Fight Club mà tôi dành cả buổi tối để ngồi xem và phân tích đi nữa. Vì lý do như vậy mà tôi lại ngồi viết, đã lâu rồi tôi chẳng thể viết được gì tử tế, tôi cứ viết, viết, rồi tất cả bỏ hết vào trong 1 folder với những bản draft chỉ bao gồm mỗi ý tưởng rồi không bao giờ được mang ra phát triển thêm. Thôi thì những dòng nháp đó để mình tôi đọc vậy. Còn bây giờ đã 2 giờ sáng, tôi lại ngồi nghĩ về bản thân mình.

 


Nhiều khi tôi cho rằng mình chẳng xứng đáng có được yêu thương. Vì sao à? Vì tôi vốn dĩ là đứa chẳng có gì và vẫn còn đang đi tìm lại chính mình. Tôi không chắc rằng tôi hiểu rõ bản thân mình, cho dù tôi đã tìm hiểu qua kha khá các môn xác suất như horoscope, MBTI, hay tử vi. Tôi thậm chí đáp thẳng 1 bài feedback trên bản trắc nghiệm tính cách – nghề nghiệp của trường đại học vì sự sơ sài và vô dụng của bài phân tích trong thời gian 2 tuần chỉ với những dòng chữ copy và người đọc chả hiểu mình là cái loại người gì. Nhưng tôi vẫn cho rằng mình chưa thật sự hiểu bản thân tôi. Vậy lấy tư cách gì mà đi tìm hiểu người khác?

Bạn bè tôi lắc đầu ngán ngẩm, sau bao nhiêu nỗ lực giới thiệu và cổ vũ tôi ra ngoài mà tôi chẳng có động thái gì biến chuyển cả, Tyler bỗng chợt đặt nghi vấn:  

-          Are you confident about yourself? The first rule before doing anything, be confident.

-          Ofcourse I do, I just dont feel right.

-          Oh god, you do not know it is right if you wont try it first. Or, maybe you are not confident enough

Ơ vậy là tôi có chắc là mình đủ tự tin không?

25 tuổi, tôi vứt sạch tất cả những gì tôi xây dựng và định hướng của gia đình đi để theo đuổi một điều mà tôi cho rằng đó là sự lựa chọn đúng đắn. Tôi từng dành hàng giờ ra để ngồi đọc, ngồi tập tành phân tích, nhưng luôn cảm thấy mình cần phải cố gắng nhiều lần hơn nữa. Và ngay lúc này, tôi chẳng có gì trong tay, thân mình còn chưa lo được, ai có dám ở bên tôi?

Tôi nghiện ngập, tuy không có gì trong tay nhưng lại có ti tỉ thói hư tật xấu, và tôi chẳng tiếc tiền mà đốt chúng vào những thú vui của tôi, từ rượu cho đến cà phê, rồi quần quần áo áo... Tôi còn lười, rất lười, ai làm việc với tôi sẽ phát điên khi mà tôi toàn để mọi thứ tới sát deadline mới chịu làm. Là một kẻ buông thả như thế, liệu tôi có xứng đáng được yêu thương?

 Listen up maggots! You are not special! You are not a beautiful or unique snowflake! You are the same decaying organic matter as everything else! We are the all singing, all dancing crap of the world! We are all part of the same compost keep.” Tyler Durden –Fight Club

 

Nhưng, như cái cách mà nhân vật chính trong Fight Club nhận ra cái ảo tưởng của bản thân mình, chấp nhận cuộc sống và con người của cậu, tiêu diệt đi cái sự tiêu cực trong chính bản thân cậu ở đoạn kết của phim thì tôi nghĩ rằng mình cũng đang dần nhận thức được bản thân mình là ai, nhưng chẳng có Marla Singer nào ở đó để tôi với lấy cả. Vậy tôi vẫn còn đang ở trong Fight Club, đánh nhau với chính mình, hay đã đến lúc phải vượt qua rồi?

Nếu như có một ai đó xuất hiện thật? Tôi lại xin được trích dẫn câu nói khác trong Fight Club: “You met me at a strange time in my life”. Thật sự thì tôi không biết làm thế nào cả, tôi chẳng biết tôi có sẵn sàng không, tôi chỉ biết mình sẽ làm tất cả những gì có thể trong khả năng với một tâm thế thoải mái nhất, để dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ không phải hối hận. Thế nhưng mà:

                                                Timing is a bitch

Nếu như thời gian không đúng thì Chemistry để làm gì? Tôi có thể làm gì khi hai tay trói chặt? Tôi chẳng thể quyết định hay làm gì được nữa cả. Nếu như tôi để cho phần tiêu cực và ích kỷ của mình lấn lướt, mọi thứ sẽ bị phá hủy hết. Tôi sẽ làm gì đây. Ngồi đó khóc? Để làm gì? Đắm chìm trong hơi cồn và khói thuốc? Để làm gì? Thay vì làm những gì vô bổ, thử suy nghĩ tích cực xem nào.

                “Self improvement is masturbation. Now self destruction...”

 

Tôi bật cười khi nhìn đến câu thoại bên trên, và rồi ta lại quay trở lại với Fight Club, lại tiếp tục đánh nhau với chính bản thân mình...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét