Tôi thường có 2 thái cực, một là sẽ luôn luôn bàng quan
trong mọi chuyện, một mặt khác lại luôn đào sâu trong một chủ đề duy nhất. Cái
tật này kể ra cũng thú, vì đỡ phải nghĩ nhiều những chuyện không đâu, chuyện chẳng
bao giờ liên quan, nhưng những chuyện quan trọng cần phải động não suy nghĩ thì
lại rất giỏi dùng tư duy phản biện và từ đó tìm ra các cách các bước giải quyết
vấn đề. À nhưng mà nó cũng gây không ít phiền toái.
Có nhiều người không thích tôi, mà nói trắng ra là hoặc ghét
hoặc coi thường, vì tôi chẳng nghiêm túc gì trong mấy cái thứ họ coi là quan trọng
cả. Tôi cũng mặc, thật ra chẳng phải là tôi không nghiêm túc, ít nhất là tôi tự
thấy vậy, nhưng cái thái độ của tôi thì đúng là thiếu nghiêm túc thật, cứ ỡm ờ
rồi thong thả mới làm, chẳng có tí hứng thú nào thì tất nhiên là làm người khác
không ưa rồi, quá là vô trách nhiệm. Mà nhiều khi tôi cũng kệ thôi, hơi đâu mà
quan tâm cho lắm.
-
Có thế này thôi à?
-
Vâng, thế thôi ạ.
Đoạn hội thoại này không phải là đang bị trách mắng vì làm
không đủ, mà là mỉa mai về thực lực của tôi, cứ cho là trong một cuộc chạy đua
thành tích, người khác chăm chăm lấy cái gọi là “certificate” còn tôi thì... lười,
phát thì lấy, không phát thì thôi, vì đây không phải là những loại thành tích
tôi thích cho lắm, cơ mà càng nhiều thành tích thì vị trí của bạn càng cao,
đương nhiên. Đấy, người ta chỉ cần nhìn số lượng chứ có quan tâm gì mấy cái khỉ
gió tôi đưa ra là gì đâu, kể cả bạn chỉ có 1 cái certificate của bạn có là của “cụ già tóc bạc”
kí tặng đi chăng nữa thì cũng chả bằng chục cái bí thư đoàn phường nhà bạn trao
cho bạn đâu, bạn kể ra người ta lại bảo con ông cháu cha. Kiểu như "cần cù bù thông minh", he
he. Tôi thì lại chả thích thế, mà cũng chẳng quan tâm lắm, vậy nên cứ im im rồi
ra ngoài tự cười cho vui. Các cụ dạy rồi, tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Cái tật này của tôi cũng không được hay ho cho lắm, người ta
thường hay đánh giá thấp ý kiến của tôi. Các bạn đọc blog của tôi thì cũng sẽ
phần nào đoán được tôi giỏi ở đâu, vì những chủ đề tôi thường viết mang tính
chuyên môn cao. Và tôi cũng nghĩ rằng những bài viết kiểu thế này sẽ cho các bạn
một chút hình dung về quan điểm hay tính cách thường ngày của tôi, nhưng không
phải ai cũng sẽ đọc mấy cái bài xàm này mà nghĩ, nên về cơ bản, đa số mọi người
sẽ nghĩ tôi chỉ là cái thường biết chăm mấy sợi lông trên đầu hay mấy mảnh vải
đắp vào người. Mà mấy cái đứa chỉ biết đến sờ vào mấy sợi lông thì lấy đâu ra đầu
óc sâu sắc! Chưa kể đến là hỏi gì cũng trả lời kiểu: Ừ, Ờ, cũng được, không
sao. Thế là mở mồm ra là không được coi trọng cho lắm... À, thật ra còn do cách
tôi thuyết phục khi đưa ra luận điểm nữa, ngày xưa thì tôi còn thấy mình không
chặt chẽ lắm, bây giờ tôi cải thiện rồi thì chắc do cái thái độ của mình, hậu
quả là qua thời gian, người khác sau khi không nghe ý kiến của tôi nên mọi chuyện
xảy ra giống hệt những gì tôi nói, hoặc người ta lại làm đúng những gì tôi
khuyên sau khi cứng đầu không nghe. Hay như bên thứ ba truyền đạt lại là tôi
nói đúng nhưng người ta sẽ không nghe theo??? Con người quả thật là sinh vật khó
hiểu nhất thế giới.
Cái mặt kiểu hời hợt không quan tâm của tôi ai cũng thấy là
vớ va vớ vẩn, còn biết đào sâu suy nghĩ lại là tốt. Ôi không, về cơ bản là tốt
vậy thôi, nhưng cũng hơi phiền phức, nó chả tốt quái gì cho tranh luận với người
khác cả. Tôi xin lỗi các bạn có mindset “kiên định”, trừ các bạn ra, các bạn là
thành phần duy nhất tôi thật sự muốn tranh luận. Khi tôi thật sự làm một việc
nào đó, tôi sẽ rất tập trung, thời gian không dài, nhưng hiệu quả, nhiều người
bạn của tôi với suy nghĩ khác nhau đã từng thử rồi đấy, tôi không nghĩ mình nên
chứng minh bằng lời ở đây, chỉ cần biết là người khác đã trải nghiệm cái thời
gian tôi lập kế hoạch và tập trung cùng với cách tư duy như thế nào rồi. Tất nhiên là thời gian ngắn thì sẽ có thiếu sót, lúc đấy tôi chỉ ước tôi có thêm thời gian, nhưng có cho thêm thì vẫn còn phải luyện lâu lắm mới tới cảnh giới chu toàn, mà con người thì lấy đâu ra hoàn hảo, Sophia còn khiến người khác nghi ngờ nữa là người, nghĩ vậy tôi lại không tiếc nữa, dùng làm bài học kinh nghiệm để cải thiện cho lần tới. Với những
hướng giải quyết cho một vấn đề tôi đã nghĩ ra, nếu như người tranh luận với
tôi không có một cái quan điểm khác với những gì tôi đã nghĩ đến, và một lý lẽ
thuyết phục, thì tôi sẽ bảo vệ ý kiến của mình đến cùng. Vậy nên suốt ngày bị
nói là bảo thủ, độc đoán, thật mệt mỏi. À nếu các bạn đọc không kĩ, thì tôi khẳng
định là tôi cũng rất “ba phải” nữa.
Điều đáng buồn ở đây là dạo này tôi bật mode không quan tâm
không đúng lúc lắm, nên xảy ra những chuyện ngoài ý muốn mà tôi cảm thấy rất là
có lỗi. Mà không nên đổ lỗi cho cái quá khứ không quan tâm đã trở thành thói
quen rồi được, do bản thân thôi.
Cái tính khí của tôi khổ nỗi nó lại là như vậy, kể ra nghe
suốt mấy cái câu thằng này chỉ được mỗi cái mồm, hay mấy cái thứ kiểu chỉ được
vậy thôi á cảm giác cũng hơi bị tủi, nhưng mà thôi cũng kệ, tôi vẫn chỉ là cái
thằng lông bông không nhà cửa không công việc, chỉ giỏi ăn bám bố mẹ.
À, mồm
tôi cũng chẳng khéo mà đúng là tôi chỉ được vậy thôi thật.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét