Tôi vẫn thường tự nói với bản thân rằng: Khi một sự việc
mình vừa trải qua, lúc đó mình có làm gì, có suy nghĩ gì, thì cũng là sự lựa chọn
của bản thân mình, và dù có kết quả có ra sao, thì mình cũng phải dám đương đầu
mà chấp nhận cái kết quả đó. Rồi tất cả những sự việc này đều sẽ hình thành nên
con người của hiện tại, của tương lai. Vì vậy mà ta luôn luôn nhìn lại bản thân
mình xem bản thân đã đi được đến đâu.
On this day. Tôi bấm vào công cụ của facebook, nó nhắc cho
tôi nhớ những ngày tôi đã cố gắng hết bản thân cho một việc mọi người cho rằng
là vô bổ. Tôi chẳng cần sự ủng hộ, tôi chỉ biết miệt mài cố gắng mà thôi. Dù rằng
tôi có nghe được những lời nói khó nghe và không tin tưởng, nhưng ai quan tâm
chứ? Tôi sống vì những lý tưởng tôi muốn hướng đến, dù rằng người ta cho rằng
tôi kiêu căng, tôi ảo tưởng, rồi ngồi cười khi bản thân tôi vấp ngã thật đau,
thì tôi vẫn yêu những ngày tháng đó của mình. Tôi yêu cái cách tôi đặt niềm tin
vào những việc mình làm, cách tôi đặt mục tiêu và hiện thực hóa nó, dù cho đó
là mầm mống của một lần vấp ngã to lớn, của những ngày tháng tối tăm không dám
nhìn mặt bố mẹ vì sự xấu hổ chính bản thân mình, nhưng nó cũng đưa cho tôi một
góc nhìn khác về cuộc sống của bản thân, về những thứ tôi đang có.
Tách August vẫn còn đó, tôi ngồi trong góc nhỏ giữa ngã tư
Trần Quang Diệu, bỏ chiếc tai nghe của mình ra, giai điệu indie của góc quán
này cũng vừa tắt; một tiếng gảy đàn guitar của bác Khánh cất lên với những ca
khúc trữ tình xưa cũ những đầy hoài niệm với những người trạc 50 tuổi. Đầu giờ
chiều, Drew yên tĩnh đến lạ, dường như chỉ có những người đang cần làm việc
riêng như tôi mới ngồi Drew vào thời gian này, vậy nên tiếng đàn của bác Khánh
là âm thanh duy nhất cất lên, thứ âm thanh tuy phá tan sự tĩnh lặng nhưng lại
làm những vị khách đều cảm thấy thoải mái. Tôi gác lại những gì mình đang làm,
chậm rãi nâng tách August lên miệng để cảm nhận cái vị ngọt, vị đắng cùng hương
cà phê thơm ngất của quán. Chẳng phải người ta sau khi trải qua một số chuyện, cảm
thấy niềm vui cuộc sống chỉ cần vậy thôi hay sao?
Ta là kẻ như thế nào? Là kẻ ngông cuồng luôn luôn cho bản
thân là mình đúng, hay thân thiện ai cũng nói chuyện được nhưng không thật
lòng? Hay kẻ hời hợt không quan tâm đến cuộc sống của ai, không quan tâm đến mọi
người? Kẻ chỉ mong muốn có một công việc ổn định, làm nhiệm vụ duy trì giống
nòi và sống hết cuộc đời hay người muốn làm những điều mình thích và biết cân
nhắc giữa vòng xoay cuộc sống để sống đúng với những gì mình thích? Người ta có
thể nói tôi hơi mơ mộng, mang theo cái cảm xúc của tuổi trẻ bồng bột. Tôi không
phủ nhận, nhưng tôi phải hỏi, các bạn đang sống cho ước mơ của ai? Là của các bạn,
hay là những kỳ vọng của gia đình? Người ta lớn lên, từ bỏ ước mơ của mình và
mang theo đó ấp ủ vào những đứa trẻ, hi vọng chúng sẽ lớn lên và có thể nhìn thấy
chúng thực hiện những điều đang còn dang dở. Vậy ta sẽ lựa chọn cách nào? Dù lựa
chọn như thế nào thì cũng là lựa chọn của các bạn, trở thành ai hay sống như thế
nào là quyết định của bạn Oán trách ai hay không cũng đều là do bạn, vậy nên bớt
trở nên tầm thường mà tìm cho mình một điều bản thân muốn trở thành đi đã.
Chỉ nghĩ cho bản thân thì dễ. Nhưng nếu chỉ biết ích kỷ như
vậy, ta sẽ chỉ luôn luôn dậm chân với sự ngu dốt của bản thân mình. Ta sẽ trở
nên nhạt nhẽo vì chính kiến thức bản thân mình không có đủ, và cũng vì ta chẳng
có một mong muốn nào cho xã hội hay những người xung quanh cả. Làm việc nghĩ về
lợi ích của người khác chẳng hề dễ dàng. Có những người sẽ cười khẩy mà chế giễu
một việc làm vì người khác là ngu ngốc, nhưng ngược lại, họ mới chính là những
kẻ đáng thương, luôn luôn bị block trong cái suy nghĩ thiển cận của bản thân
mình mà tự khiến mình thành kẻ tầm thường. Và cũng chính vì những suy nghĩ như
thế nên có trở nên khác biệt và có ý nghĩa lại thành một việc khó khăn vô cùng. Hoặc như bạn cho rằng mình hài hước khi chỉ biết nói nhảm những điều không có chiều sâu. Không, điều đó không có nghĩa là bạn hài hước, bạn vẫn chỉ là kẻ nhạt nhẽo trong vốn kiến thức nghèo nàn của mình mà thôi.
Tôi lại ngồi trong một góc phòng ở xa thành phố, chẳng có một
bình drip hay một ấm trà cho tôi nhâm nhi, lại suy nghĩ về những gì mình đã
làm, mình đang ở đâu, và mình sẽ làm gì.
Nhìn vào gương, mái tóc lõa xõa sang hai bên, tuy không còn
cái vẻ khắc khổ của vài tháng trước, nhưng ánh mắt chợt có nét gì đó xa xăm…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét