Tôi thức dậy muộn, kết quả của một đêm xem Narcos trên Netflix
nét căng trên cái TV ở nhà, đúng là sống khổ về nhà mới thấy sung sướng. Ngồi đợi
cho phin cà phê mới nhỏ giọt cho hết ở cái sân thượng của cái khu phố chẳng
quen cũng chẳng lạ này. Nhấp một ngụm, dù cũng tự nhủ đến trưa sẽ nôn nao vì
không ăn gì nhưng cái cảm giác yên bình khi ngắm nhìn khu phố không nhộn nhịp,
cũng không có việc gì phải làm, giống như vừa trút bỏ đi những đống lộn xộn
đang tồn tại mà bao nhiêu ngày tháng chỉ biết cười trừ cho qua.
Việc đầu tiên làm trong kì nghỉ của mình là là lượt lại quần
áo và sắp xếp lại cái tủ của mình, thứ đã bị lộn xộn sau thời gian, dù rằng tôi
chẳng mấy khi ở nhà. Tôi đã bỏ quên đi cái thói quen là áo một khoảng thời
gian, cũng như bỏ quên đi 1 phần trong việc luyện tập cách tỉ mỉ và quan sát từng
chi tiết nhỏ của cuộc sống thường ngày. Việc đó chiếm lấy mất vài tiếng đồng hồ,
kĩ năng không mất đi, và dĩ nhiên kéo theo sự hài lòng nhất định.
Tôi từng có một nỗi ám ảnh, à không, có lẽ nó vẫn còn đeo
bám tôi đến ngay giây phút này. Hậu quả của nó có lẽ còn kéo tới tận tương lai
và việc tốt nhất có thể làm là chấp nhận nó như một phần cuộc sống của mình. Dù
sao thì để cho nó trở thành một nỗi ám ảnh cũng là do bản thân tôi, vậy nên tôi
phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Tôi cảm thấy bản thân là một người may mắn, dẫu cho rằng khoảng
thời gian suy sụp của tôi cho tôi rất nhiều thứ không đáng có, nhưng đổi lại
cho tôi nhớ lại những thứ mà tôi quan tâm, những thứ mà tôi đã tự tạm thời bỏ
qua như cái ego của chính mình để ngồi đó với vấn đề mentality và yêu cầu người
khác phải cảm thông. Cảm thông cái gì chứ? Đừng expect cao quá để rồi mọi thứ xảy
ra không kiểm soát được.
Tôi mới nghe được từ một người mà tôi thường tham khảo từ
lâu: “em phải cư xử, có thói quen, nói chuyện như cái mục đích em muốn hướng tới,
tất nhiên, khi mà em bắt đầu cái bước như thế, thì có 2 cái, cái thứ nhất em sẽ
cảm thấy rằng em đang tự lừa dối bản thân, vì em đang cư xử, đang nói ra những
cái câu mà ở vị trí hiện tại em chưa được quyền nói ra, cái thứ 2, nhiều người
thực sự người ta sẽ cười thẳng vào mặt em, người ta sẽ bảo là em không thực tế,
là ảo tưởng sức mạnh, nhưng em đừng nghe, tại vì sao? Tại vì em muốn trở thành
một người như em mong ước, thì em phải có những thói quen của một người như thế,
và từ việc xây dựng nền tảng, em mới có được cái sự thành công của em.” Và chợt
nhận ra bản thân như vừa mới ngủ một thời gian so với trước. Nào ai có hiểu được
người khác bằng chính bản thân họ, mấy ai hiểu được những đêm cô quạnh thở dài lo
nghĩ, nào ai có hiểu được những điều khó khăn phải làm mà không bao giờ được
phép nói ra. Vậy nên, nếu chẳng liên quan, và không đúng, thì không nên để tâm.
Cái sự ám ảnh của tôi còn đang dẫn đến một việc không hề dám
chạm tay nắm lấy một điều có thể là quan trọng. Liệu tôi có muốn để mất cơ hội
hay không? Liệu cảm giác của tôi là đúng? Liệu tôi có lost of control như trước
nữa hay không? Khi đó còn có ai giữ tôi lại, kéo tôi ra như những lần trước nữa?
Để miêu tả ư, tôi không biết, nhưng nếu bạn có là fan của
HIMYM, sẽ nhớ đến đoạn hội thoại này, và nó gần như là câu trả lời cho những gì
đang xảy ra vậy:
-
I used to believe in destiny, you know? I go to
the bagel place, see a pretty girl in line, reading my favourite novel, whistling
the song that’s been stuck in my head all week and I think: “Wow,… maybe she is
the one?” Now I think: “I just know that bitch is going to take the last whole
wheat everything bagel”
-
You are just been focus on work
-
No, it’s more than that. I stop believing. Not
in some depressed Im gonna cry during my toast way. Not in a way I even noticed
until tonight. It’s just, every day I think I… believe a little less, and a
little less, and a little less, and that sucks. What do I about that,
Scherbatsky?
-
You are Ted Mosby. You start believing again.
-
In what? Destiny?
-
Chemistry. You got chemistry, you only need one
other thing.
-
What’s that?
-
Timing. But timing’s is a bitch.
Thật ra thì, hít thở sâu, mặc sơ mi và khoác blazer ra ngoài, làm những gì mình muốn, giữ lấy cái mục tiêu của mình, mặc xác cái lăn tăn đi, chẳng sao cả, chẳng phải chuyện gì phạm pháp, thì cứ thế mà làm. Ngày mới lại bắt đầu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét