*Từ lúc anh đổi tên em trên danh bạ điện thoại, anh đã biết
em đối với anh lớn nhường nào rồi.
Chào em, nơi đây với anh thật lạ lẫm, anh không biết đông lực
ở đâu ra mà anh lại đi đến đây một mình thế này cả, anh cũng sợ, nhưng nơi đây
có em, nên anh muốn thử cảm giác được sống chung một thành phố với em sẽ như thế
nào.
Anh muốn nghe giọng em nói, muốn nhìn em cười,
muốn nhìn biểu cảm của em mỗi lúc em nhìn vào một chuyện gì đó và bình luận. Khoảng
cách xa xôi khiến cho anh chỉ mong muốn điều nhỏ nhoi như thế.
Xin lỗi em, rằng anh đem cho em cái cảm giác chán nản,
rằng cái sự im lặng mỗi lúc gặp em khiến em không vui. Rằng anh để cho em đợi
anh 20p dưới trời nắng, đợi 10p ở đầu đường tối đen một mình, đợi anh 15p khi anh cố gắng hẹn em một cuộc hẹn cuối
cùng. Lúc đó anh không nói nên lời, nhưng anh thấy mình thật tệ, anh xót. Anh đi đến
đây, là để dành cho em những điều mềm mại nhất, nhưng anh lại hành xử không ra
gì, thật tệ hại.
Suốt những buổi gặp em, anh im lặng, anh cứ nghĩ mãi lý do tại
sao, phải chăng là anh sợ mất em mãi mãi, sợ em biến mất khỏi cuộc đời anh, anh
không còn điều gì để giữ lại nữa? Phải chăng anh chỉ ích kỷ như thế thôi, muốn trở nên có cặp có đôi. Nhưng rồi anh lại nhận ra không phải vậy, đó chỉ là một phần thôi, em
đối với anh là một điều tuyệt vời nhất, anh cho rằng nếu anh nói ra tình cảm của
anh cho em, mà em nhận lời, thì đồng nghĩa với những khó khăn chúng ta phải đối
mặt ở phía trước, anh thì không sao, vì một khoảng thời gian qua chắc cũng đủ
chứng minh quyết tâm của anh khi một mình vào đây gặp em dù có rất nhiều chuyện
xảy ra khiến anh nản rồi. Anh lo cho em, là khi em phải trao đi một niềm tin
vào một người chưa cho em được một cái gì cả, chưa thể cho em dựa vào ngay lập
tức, chưa thể đủ điều kiện lo cho em ngay lúc này. Em cũng nói với anh như vậy, phải không?
“Anh có thấy tội nghiệp cho em không?”
Anh có, điều cuối cùng anh không mong muốn trong mối quan hệ này,
là để cho em phải buồn, phải cô đơn. Anh thà một mình anh phải chịu những buồn
đau, những áp lực cuộc sống còn hơn phải để cho em phải mệt mỏi. Vì anh nói rồi
mà, em là điều tuyệt vời nhất đối với anh, từ ngày em xuất hiện trong cuộc đời
anh, anh đã có thể làm được những điều anh chưa bao giờ nghĩ tới, có thể cố gắng
hết mình để đến gần em hơn, chẳng phải ý nghĩa nhất đối với cuộc sống của một người là luôn luôn cố gắng hoàn thiện bản thân mình hay sao?
Anh không chơi trò gì với em cả, anh chỉ là kẻ luôn luôn sợ
em biến mất khỏi cuộc sống của anh, vì em quá ý nghĩa rồi. Em bảo anh trở về với
cuộc sống của anh đi, em không muốn thay đổi cuộc sống của mình vì cuộc sống của
em đã quá tốt rồi. Anh nói rằng anh sẽ đi đến bất kì đâu có em. Anh biết em sẽ
không tin anh, nhưng đó là điều con người anh tự hào nhất, rằng không bao giờ
thất hứa. Có thể nghe ngu ngốc, nhưng em cứ sống cuộc sống của em đi, vì anh chỉ
mong mỗi người vẫn có một khoảng trời riêng của bản thân mình. Còn việc anh sắp
xếp mọi thứ để được gần em, là chuyện anh chuẩn bị rất lâu rồi. Đó không hề là một lời nói suông, dù em có tin hay không, nhưng bây giờ em bảo
anh sắp xếp lại, thì anh phải làm nhiều việc khác nữa, và anh không muốn cuộc sống
của anh không có em như những gì anh đã vạch ra.
Em đừng hiểu lầm, anh không muốn viết ra những lời này để
làm thay đổi quyết định của em, mặc dù rằng thật tâm anh cũng có một chút hi vọng. Nhưng
bỏ đi, em vui cười vui vẻ là anh vui rồi, những buồn đau của em, anh nguyện làm
người giữ lấy, dù rằng anh biết em vẫn chẳng cho phép anh làm điều đó thay em.
"Dù năm tháng dài lâu, dù sướng vui hay cùng cực khổ đau, thì anh vẫn ở đây, là bậc cửa dưới chân em qua lại, là cốc nước trên tay em run rẩy, là chiếc lá trên tay em hay giọt mưa vương trên áo."
Cảm ơn em vì những điều đẹp đẽ ở nơi đây, còn một khoảng thời gian nữa anh mới rời Sài Gòn, nhưng những gì em đối với anh chắc là quá đủ rồi.
"Dù năm tháng dài lâu, dù sướng vui hay cùng cực khổ đau, thì anh vẫn ở đây, là bậc cửa dưới chân em qua lại, là cốc nước trên tay em run rẩy, là chiếc lá trên tay em hay giọt mưa vương trên áo."
Cảm ơn em vì những điều đẹp đẽ ở nơi đây, còn một khoảng thời gian nữa anh mới rời Sài Gòn, nhưng những gì em đối với anh chắc là quá đủ rồi.
Viết dòng cuối cùng này, anh hơi lưỡng lự, không biết phải
nói thế nào, vậy nên anh sẽ dùng một lời cũng lưỡng lự không kém.
Tạm biệt em nhé, Sài Gòn, hẹn em một ngày thật gần.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét