Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2019

Chúng ta không giống họ.


Chúng ta không giống họ.

Cô luôn luôn nhắc lại điều đó trước mặt anh mỗi khi giữa họ có một khoảng lặng, anh cũng chẳng biết nói gì hơn ngoài đồng ý với cô. Cả cô và anh đều có những tâm sự mà chẳng cần phải nói ra đối phương cũng biết nhưng họ chỉ ngồi trong căn phòng làm việc kín mù mịt khói thuốc của anh và như họ đang sống trong một khoảng trời riêng cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài.


Họ từ nhà hàng trở về sau bữa tối, anh xuống trước và đi bộ vì cô không muốn người khác dị nghị khi sống cùng khu trọ. Trời đổ mưa lớn, ướt đẫm bộ suit của anh khiến anh phải đứng lại dưới mái hiên cả đêm cùng những điếu thuốc cháy hòa quyện vào tiếng mưa ào ạt không có dấu hiệu ngưng lại. Anh là một kẻ cô đơn.

Cô luôn tự nhắc bản thân và nhắc anh rằng họ chỉ là bạn, là hàng xóm không hơn không kém. Cô chợt nhận ra anh đổ bệnh sau cơn mưa ngày hôm trước và thèm ăn mứt dâu, ngày hôm đó cả khu trọ được ăn món anh thích và đó chỉ là “tình cờ”. Cô sợ dị nghị, sợ điều tiếng, và chẳng một ai có thể hiểu nỗi lòng của cô ngoài anh cả. Cô cũng là một kẻ cô đơn.

Họ thường giáp mặt nhau tại cái cầu thang tồi tàn, chỉ khẽ khàng lướt qua nhưng dường như những câu hỏi vẫn còn bỏ ngỏ thể hiện qua ánh mắt. Họ vốn dĩ là những người hạnh phúc với cuộc sống riêng trong mắt những người xung quanh.

“Cô ấy cúi thấp đầu, để cho anh cơ hội đến gần. Nhưng anh không thể, vì thiếu dũng khí. Cô ấy quay đầu và ra đi.”

Trong muôn vàn ánh mắt soi xét chuẩn mực xã hội của những người xung quanh, cô dè dặt. Cô chỉ nhẹ nhàng bước xuống phố và gọi một bát mỳ ngày qua ngày rồi trở về phòng. Chẳng ai thấy cô khóc, khóc nấc lên và trần trụi dưới tiếng nước chảy của vòi hoa sen.

-          Thực ra là, chồng tôi có 1 cái cà vạt giống y hệt của anh. Anh ấy nói là quà của ông chủ. Nên ngày nào anh ấy cũng đeo nó
-           Và vợ tôi cũng có 1 cái túi xách giống y hệt của cô

Anh muốn tiến đến, nhưng lại rụt rè. Cuộc sống của họ chỉ an ủi nhau ngày qua ngày vì chẳng ai biết đến những câu chuyện của họ. Những chuẩn mực đạo đức của chính anh và cô không cho phép họ tiến đến với nhau. “Chúng ta không giống họ”, cả anh và cô đều hiểu rõ họ không thể, nhưng trong sâu thẳm trong suy nghĩ của hai người, chẳng ai là muốn dừng lại.

-          Nếu có thêm 1 vé, em sẽ đi với anh chứ?

Cô không trả lời, và đó là lần cuối cùng anh và cô gặp mặt nhau. Anh dọn dẹp phòng làm việc, bước ra khỏi đó là từ bỏ đi khoảng thời gian anh đã có với cô.

Cô bước đến phòng làm việc của anh, hút điếu thuốc của anh trong chính nơi anh làm việc, những điếu thuốc này có gì mà làm anh mê mẩn đến thế. Và họ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.

·         Note: đây không phải câu chuyện của mình, đó là câu chuyện trong In the mood for love và vài dòng nhảm nhí mình viết ra thôi

0 nhận xét:

Đăng nhận xét