Hà Nội lại trở lạnh, một cách đột ngột. Tôi vẫn thường nghĩ,
ngoài mùa thu ra, tất cả các mùa đều kinh dị, nên việc có một cơn mưa nhẹ kèm
theo nhiệt độ giảm sâu cũng đủ để cảm thấy dễ chịu. Ta sẽ làm gì trong ngày vừa
lạnh vừa mưa, sẽ nằm cuộn tròn trong chăn ngủ, hay bước ra đường với một chiếc
ô?
Tôi hít thở sâu, dường như muốn xả hơi não một chút sau một
chuỗi ngày dài căng thẳng với suy nghĩ và ôn tập. Trời bỗng nhiên lạnh sẽ luôn
luôn là một dịp đặc biệt, tôi khoác chiếc trench coat đen lên người, mặc một
mùi hương toàn tuyết tùng và oải hương và bước khỏi nhà. Gió lúc này vẫn còn
chưa mạnh, nhưng độ ẩm cũng đủ để xua tan đi cái bụi bẩn hay khói xe cộ của đất
thủ đô chật hẹp.
-
Vậy thì bố mày xin, coi như quà sinh nhật, nhé.
-
Đệt, ok, qua xừ nó sinh nhật tao nên cuối cùng lại
là tao tặng quà mày à.
Trong không gian quán cà phê chật hẹp, tối nhưng lại phù hợp
với những câu chuyện phiếm bên tai, đồ uống ngon, và trao đổi những sở thích cá
nhân, đảo mắt nhìn những người khách từ đủ loại ngành nghề khác nhau, nhưng
luôn toát ra một cái chất riêng biệt rất cuốn hút; như vậy còn gì hơn nữa?
Tôi chưa bao giờ tự coi bản thân mình là người sành sỏi,
nhưng luôn muốn tìm hiểu mọi thứ. Cậu bạn tôi từng nhận xét: “Chỗ quái nào cũng
thấy có mặt nhỉ?” Và đó chẳng phải câu nói đùa, nhưng vì tôi còn chưa đạt đến sự
sâu sắc mình muốn, vậy nên tôi muốn giữ lại cho riêng mình để gặp gỡ những người
hiểu biết hơn.
Tôi chẳng cố giữ cho bản thân mình bận rộn nữa, cũng chẳng
còn cảm thấy thật sự mệt mỏi như những chuỗi ngày trước đây tôi đã từng viết. Và
còn cảm thấy nhẹ nhàng khi buộc phải từ bỏ những thành tâm của bản thân mình với
một cái lắc đầu ngao ngán. Suy cho cùng thì, người ta có muốn ở bên nhau không
thì cũng cốt chỉ ở một cái tình. Sinh nhật, không cần tặng quà. Cái quan trọng
là trân quý vẫn không thay đổi. Tôi có những người bạn chẳng bao giờ thèm chúc,
nhưng chẳng bao giờ quên nhau. Tôi và bạn, một người là con trai, một người là
con gái, năm bảy năm vẫn chẳng có gì thay đổi, dù cho có khi cả vài tháng mới gặp
mặt, thì bước vào đâu vẫn “match” như “hai cơ thể đắp lên cùng một bộ xương”. Vẫn
luôn là những tách cà phê nhẹ nhàng, hay một ly cocktail thơm dịu.
Người ta càng lớn, càng hình thành lên cái tính cách và tư
tưởng đặc trưng của bản thân mình, và tất cả những gì không nằm trong phạm vi
suy nghĩ và quan điểm chấp nhận được thì đều có thể dễ dàng biến đi mất. Khoảng
cách giữa những người từng thân thiết có khi lại tăng lên, và cuối cùng cũng chỉ
mong sự chân tình.
Tôi biết mình vẫn chưa dừng lại, vẫn giữ cho bản thân những quan niệm
mà nhiều người không chấp nhận được. Chẳng sao cả, tại sao mình phải quan tâm đến
suy nghĩ của những người không bao giờ hiểu được mình? Bản thân mỗi người là một bản ngã riêng biệt, chẳng ai có thể
hiểu được bạn nếu như bạn chẳng hiểu nổi chính bản thân mình. Keep calm and all
in control. Create the rules, and break some of them.
Sometime we search for something but discover another. Even though I didn’t find the mystery girl. I did find out something that very important about myself… I’m awesome. _ Barney Stinson
Sau mỗi hình xăm luôn luôn là một câu chuyện, sau mỗi mùi nước
hoa lại là chiều sâu, và sau mỗi cử chỉ dáng đi, cách nói chuyện lại là tính
cách của một người. Điều đó không đúng? Không quan tâm. Bạn có chắc rằng mình
chẳng bao giờ đánh giá người khác dựa trên những ấn tượng ban đầu?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét