Những ngày Hà Nội trở lạnh, kéo theo hàng loạt những cảm xúc
kì lạ từ hưng phấn, từ vui mừng, cho đến những phút giây chỉ muốn ngồi vào
trong một góc nhỏ, bên một tách cà phê, nghe những ca khúc nhẹ nhàng và gặm nhấm
nỗi buồn một mình.
Nhớ lần đầu thử bước chân vào Tranquil, mục đích khi đó
không phải là để lặng ngồi, mà là để tỉ tê cho nhau nghe những câu chuyện hài
hước, kết quả là chúng tôi cứ ngồi cầm điện thoại và nói thầm. Tự nhủ rằng, giả
như ta chui vào một cái góc đó, làm những việc mình cần làm, bất chợt nhìn thấy
một cô gái thanh tú cũng đang tập trung vào cái màn hình laptop, tay gõ liên tục,
chẳng phải ta chỉ cần thấy những hình ảnh như thế là đủ hay sao?
Ngày nóng cũng qua đi, thời tiết cũng trở lạnh, người có buồn
thì cũng phải bước về phía trước. Thật ra mà nói, ai cũng có những việc riêng của
mình, những sở thích, những dự định cá nhân. Vậy nên cách tốt nhất để bớt buồn một
đoạn tình cảm là không nghĩ đến nữa, cảm nhận cuộc sống nhiều hơn, để ý nhiều
hơn đến những điều dịu dàng xung quanh mình.
“ Ra quán đi, đang ngồi với hội chụp ảnh phim, cứ phải bước
chân ra đường mới không buồn được, đôi lúc chỉ cần thế thôi, cảm nhận đi.”
Có bao giờ bạn tỉnh một giấc mộng, và nhận ra một mối quan hệ
đã thay đổi hoàn toàn mà bạn không hề biết được nó đang thay đổi theo cách nào
chưa? Tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ là cứ bước tiếp rồi tìm hiểu
sau thôi.
“Ai rồi cũng sẽ đến lúc
Nặng vương suy tư những cảm xúc,
Ta cũng vậy thôi
Em cũng vậy thôi”
Nhưng rồi làm gì có ai đếm được những buổi chiều tàn gió bấc
thổi, những đêm rét mướt nằm co quạnh một mình chỉ biết thở dài. Nào ai thấy được
đằng sau khuôn mặt luôn luôn mỉm cười, luôn luôn nhiệt tình là những tính toán
nhỏ nhen. Hay ai có thấy được đằng sau một kẻ âm thầm ít nói, khi mở miệng là tỏ
ra không quan tâm cùng những nụ cười nửa miệng, là sự quan tâm bằng tất cả những
gì kẻ đó có. Ừ thì ai trong chúng ta cũng đều dựng lên cái vỏ bọc cho bản thân,
và cảm thấy hài lòng với việc đó, dần dần trở thành tính cách và hành vi của mỗi
người, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp theo cách nghĩ của từng người, để có thể gánh
trên vai những dự định, những mong muốn của tương lai. Nhưng thật tâm ai chẳng
mong muốn mở lòng mình ra, để đủ tin tưởng mà chia sẻ những điều thầm kín nhất,
để dẫu có biết người mình mở lòng có thể dễ dàng đâm một nhát dao sâu vào tim,
rồi sẽ thất vọng, sẽ đau buồn, nhưng vẫn dại khờ mở cánh cửa nội tâm sâu sắc ấy
cho một cá nhân nào đó. Vậy ta dựng lên những vỏ bọc để làm gì? Khi rồi ta lại
tin tưởng nhau, một lần nữa?
"Đời cho ta có mấy khi
Và ta đâu có giữ gì
Chỉ muốn mãi bình yên
Chỉ muốn mãi thản nhiên
Chút ấm áp vẹn nguyên"
Chẳng mấy khi ta dốc hết tâm can ra làm một việc gì đó, dù
cho có là bão giông, là mưa gió, ta cũng chẳng ngại ngùng, kể cả khi sững sờ mất
hết tất cả, thì cũng chẳng vì thế mà đánh gục ta được, chỉ là ta muốn không đơn độc chiến đâu nữa, nhưng người không đi cùng với ta, cũng chả sao, vẫn còn những câu chuyện để lại.
“- Anh đang ở rất gần em rồi này, muộn thế này rồi sao còn
chưa ngủ?
- Em đợi anh đáp, nhỡ chẳng may bị lạc thì sao, anh đã gọi người đón chưa?
- Em đợi anh đáp, nhỡ chẳng may bị lạc thì sao, anh đã gọi người đón chưa?
- Bây giờ anh mới gọi, vì anh muốn nghe giọng em trước.
- Anh gọi đi, ăn gì đó rồi về đi ngủ, mai tha hồ nghe”
Thật ra cái đoạn tình cảm này, là cô cũng được, không là cô
cũng được, cô có thích tôi hay không, chẳng quan trọng, tôi thích cô là đủ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét