Thứ Hai, 31 tháng 7, 2017

The last day of July

Thời tiết kì cục, cả một ngày trời nắng gay gắt, chẳng ai muốn bước chân ra đường, nhưng đó là ngày thứ Hai, ngày cuối cùng của tháng Bảy, nên dù nắng nóng làm con người ta kiệt sức, thì cũng vẫn phải ra đường. Tối trời, khi lao theo dòng người trong cái nóng vì một cuộc hẹn sau chuỗi ngày mệt mỏi, gió bỗng nổi, bụi bay mù mịt. Trên đoạn cầu vượt dài đằng đẵng từ Láng sang Bưởi, gió thổi nghiêng xe, báo hiệu một cơn mưa ào ạt sắp tới. Ấy vậy mà mưa to thật, xối xả đúng như một cơn bão điển hình của mùa Hạ miền Bắc. Lòng người thì vẫn thế, vẫn như thời tiết, ban ngày thì nắng nóng mệt mỏi, ban tối thì mưa rào ào ạt.

Cuộc sống hiện tại giống như một cốc Espresso Macchiato lạnh, đắng ngắt, và chia tầng tầng lớp lớp đủ các màu từ trắng đến đen. Tuy trông có vẻ quy củ, đều đặn và ngăn nắp, nhưng nó là cả 1 đống lộn xộn liên kết với nhau, sẽ chẳng thể tách rời từng phần một, cốc cà phê sẽ chẳng còn ngon nữa. Cũng như những chuyện trong khoảng thời gian gần đây, luôn luôn gắn kết với nhau từng chút một, dù rằng chúng đều là những thứ riêng biệt tưởng chừng như không hề liên quan, nhưng ta chẳng thể gỡ từng mắt xích nhỏ, mà cũng chẳng thể là một kẻ vĩ đại, giải quyết cùng một lúc tưng đó chuyện được.

Một tháng rưỡi, với một ý tưởng điên rồ có thể hiện thực hóa một cách cụ thể, nhưng cuối cùng vẫn chẳng đi đến đâu. Là cái cách người ta cố gắng hết mình, nắm bắt mọi cơ hội có thể đến, nhưng lại dậm chân tại chỗ, mong ước càng nhiều, không được như mong muốn, gây nên sự chán nản cùng cực. Cũng tự nói với bản thân rằng, nếu cuối tháng Bảy mà không có kết quả gì, thì chấp nhận số phận duyên chưa tới vậy thôi.

 -        Anh dạo này đổi vị à, sao đắng ngắt thế này?
-      Hợp mà, đúng không? Nhâm nhi từng chút một cốc cà phê này, chả khác gì cuộc sống của anh bây giờ cả.
-           Tên dở hơi!!!
-           May mà không phải cà phê đen không đường không đá nhé, thế vẫn thấy là anh còn yêu đời lắm

Ở tuổi 22, khi đám bạn chơi cùng đang bước trên con đường mà họ mong muốn, vui vẻ với những công việc của mình, ta vẫn ngồi đây, chịu đựng những lời nói luôn ám ảnh từ 4 năm trước, nhưng vì kết quả còn chưa tới, ta chẳng biết làm gì ngoài giữ nó như một áp lực để ngày càng tiến lên cả. Ấy vậy mà những áp lực nó cứ ngày càng thêm, ta muốn một nơi để giải tỏa cảm xúc, nhưng lại chẳng thể nào. Đến khi chẳng chịu đựng được nữa, ta chỉ biết lặng thinh, ở trong một góc nhỏ của riêng mình, chẳng giao tiếp gì. Chỉ nhận ra một điều: Cuộc sống của ta chẳng phải là chỉ để làm hài lòng ai khác.


Ta chiến đấu cho một tương lai, lo lắng và tính toán kĩ lưỡng, trở thành một điều nằm trong tầm tay, chỉ mong tất cả vì những cố gắng của ta, mà cùng ta quyết tâm chiến đấu. Để rồi ta phải thất vọng, khi cái tương lai luôn được nói tới như một mong ước của tất cả, lại chẳng phải điều thật sự mong muốn. Ta như chết lặng, chỉ biết ngồi im, để cho số phận định đoạt. Và ta nghĩ: Số phận này là món quà dành cho ta, những kẻ không vững lập trường, chẳng biết được sẽ ra sao…
Ta chỉ mong một người chia sẻ cùng ta, hiểu cho những cố chấp của ta, những điều ta luôn luôn cố gắng. Ta muốn một người mà ta có thể thoải mái kể cho nghe tất cả cái mớ lộn xộn này, chỉ cần nhẹ nhàng ngồi bên, giữ cho ta không khỏi nấc lên vì run sợ. Hay chỉ cần một nụ cười hiền dịu, là cảm thấy yên bình.

Ngồi bên đêm mà,
Làn môi se sẽ run,
Tay nắm bàn tay
Lạ lùng khi em ngồi ngẩn ngơ,
Và em nghĩ cho tương lai, em vẫn thường mơ
Mơ em là mây, là mưa,
Tiếng giao mùa
Lắng nghe đông về tí tách
Xa em
Phố càng xa
Nay đã
Hòa vào mưa
Em vẫn là mưa,
Mưa rơi ào ạt.
(New song of Thai Vu in Alone show 1)



Ta chẳng biết ta phải cố gắng đến bao giờ, nhưng với mớ lộn xộn này, chỉ cần một cái đẩy nhẹ nữa thôi, ta sẽ vỡ tan…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét