Anh thích sự riêng tư chỉ đôi người biết, em thích kể cho cả thế giới nghe.
Anh thích cùng nhau đi dạo, em thích ngồi trên xe máy và đi phượt.
Anh thích mặc đồ cổ điển, em thích sự nghịch ngợm trên đường phố.
Anh thích nghe những ca khúc indie nhẹ nhàng, em tắt đi và bật EDM.
Em muốn lúc nào chúng ta cũng ở bên cạnh nhau, anh luôn tìm thời gian trống cho riêng mình.
Em thích một mối quan hệ vì nhau mà thay đổi, anh lại chẳng muốn ai vì mình mà thay đổi quá nhiều.
"Loài hoa không tên như mắt người thương
Tình yêu không tên như nắng khôn lường
Bài hát đang vui em ơi giữ lòng sáng đẹp...
Đẹp như trăng mới lên xanh đường yêu
Đường yêu chông chênh em bước cho đều..."
Anh chẳng bao giờ mong muốn sự chia ly, nhưng anh luôn ghét bọn đàn ông cô đơn cầu xin tình cảm người phụ nữ. Anh tìm kiếm một sự bảo thủ, chẳng mong gì hơn em giữ cho mình một khoảng trời riêng như lần đầu ta gặp mặt, như cái cá tính hay bản ngã riêng của em vậy.
Những người đến bên ta, nhiều khi chỉ đủ để cảm nhận một giọt rượu ái tình, để rồi khi đi mất, chỉ kịp tự nhủ rằng "đó chẳng phải cái xương sườn ta từng mất". Không gian này là một sự chuếch choáng, hơi vẫn nồng, nhạc vẫn át đi những lời ta vô thức nói ra. Nếu như khi đứng lên, bước khỏi nơi ồn ào đủ loại người, có thoát khỏi những điều cũ ta ghim giữ đấy, ta đã khuây khỏa.
Em thích anh chỉ biết mình em, em tự so sánh mình với tất cả những cô gái khác anh quen, còn anh thì chẳng bao giờ nghe em, em so sánh để làm gì, khi những điều em có, nhiều người khác phải ghen tị? Em ơi đừng mong chờ những món đồ đôi diệu kì như bao người khác, những chiếc áo phông giống hệt nhau đầy chữ, những chiếc vòng tay khắc tên hai người, cũng đừng mong những dòng trạng thái đầy tình cảm viết đầy trên facebook cá nhân.
" Chợt nghe bên hiên ai nhắc thuở xưa
Chuyện không yên vui thôi nhớ đâu thừa
Ngoài phố trăng lên em ơi gió về rất lạnh..."
Anh luôn nghĩ mỗi người là một bản thể riêng và duy nhất, ta thay đổi vì ta, chẳng phải vì một ai khác. Người đến bên ta, bước cùng ta một đoạn, ta dùng lòng bàn tay này để nắm lấy, như một thứ nhân hậu. Hoặc ta dùng lòng bàn tay ấy để đặt lên má người ta yêu, mong nàng hiểu cho những cố chấp của ta, và ta chỉ dành cho nàng những điều mềm mại nhất...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét