Ở nơi này, người ta thật giỏi đổ lỗi cho kẻ khác vì tất cả mọi thứ, và đó cũng là cách họ tiến bước, bằng cách dẫm đạp và làm tổn thương tất cả những người khác, chỉ để bản thân là người mạnh nhất trong phạm vi hẹp. Thật buồn thay, tôi lại thật giỏi đổ lỗi cho chính mình...
+) Tôi điều hành một nhóm nhỏ, và tôi có một mục đích lớn cho cả một tập thể đó, tôi luôn muốn tạo được một sự gắn kết toàn bộ, và rất cố gắng để đạt được, nhưng kết quả tôi hoàn toàn không làm gì được, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là do bản thân chưa tìm ra phương hướng phù hợp, và tôi cứ một mình tìm cách mãi.
+) Tôi tham gia một cuộc tranh luận, rõ ràng rằng mình không có gì sai mà mọi thứ đến cuối cùng vẫn căng thẳng và không hề giải quyết được vấn đề gì hết. Tôi luôn cảm thấy rằng bản thân mình làm chưa đủ tốt và thiếu hụt đi kĩ năng gì đó.
Mọi người thường thấy tôi luôn cười, luôn có một khuôn mặt hiền từ và dễ gần. Tôi nghĩ đó là điểm mạnh của tôi. Ai ai cũng có nhiều vấn đề phải trải qua hàng ngày, và không phải lúc nào người ta cũng đem đến một khuôn mặt đầy ắp nụ cười được. Tôi thường chia mọi việc ra làm 2 điều, những điều cần bận tâm và những điều không đáng phải bận tâm.
Khi nó là những thứ không đáng bận tâm, nó hầu như chẳng phải là một chủ đề hay được nhắc đến lần thứ hai, nó sẽ đi ra khỏi đầu ngay sau đó chục phút. Còn khi nó là điều đáng bận tâm, tôi có thể nói đi nói lại, cho đến khi nào giải quyết xong, hoặc như bỏ quên một khoảng thời gian thật dài, nó mới có thể rời khỏi đầu được. Cái cách này giúp tôi giảm tối đa những chuyện đau đầu và chỉ quan tâm đến những điều mình cho là quan trọng,
Bạn có nghĩ gì về lời xin lỗi?
Với tôi, chỉ khi bạn sai thật, hoặc bạn muốn hàn gắn một mối quan hệ, bạn mới nên đưa ra lời xin lỗi. Nếu đưa ra nhiều lần trong một vấn đề, đủ nhiều sẽ khiến bạn trở thành kẻ luôn luôn có lỗi.
Tôi chợt nghĩ rằng, tất cả những điều phía trên, chỉ là một sự ghen tị.
Tôi ghen tị vì mình không thể chấp nhận việc không kết nối được trong khi những người khác lại vô cùng thản nhiên.
Tôi ghen tị vì tôi không thể bảo thủ một cách quá đáng.
Hay như tôi cũng ghen tị với những kẻ vô tư không lo nghĩ bất kì điều gì và luôn làm ảnh hưởng đến người khác bởi vì tôi có trách nhiệm,
Và có lẽ, tôi cũng ghen tị với những người không yêu thích mình vì họ có thể bỏ qua tất cả những gì tốt đẹp chỉ để thỏa mãn điều là họ không thích tôi.
* Tình cảm con người luôn là một sự gắn kết, mỏng manh và vết đứt cũng rất gọn. Giữ được sự gắn kết hay không là do cả hai phía, đợi lâu quá, một kẻ bước một kẻ đứng yên, sẽ chẳng còn là mối bận tâm...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét