Thứ Hai, 19 tháng 9, 2016

Hồ Tây và em !!

Hà Nội, một ngày mùa thu...

Hôm nay tôi gặp em !! bất ngờ ở chỗ chính em lại là người hẹn tôi trước. Mặc dù tôi cũng có ý định rủ em ra ngoài xả hơi sau mấy ngày bung hết sức lực cho công việc tại trường. Ban đầu em rủ tôi đi cùng đến 1 buổi nói chuyện, nhưng do trên đường đến đón em tôi lại kẹt xe. Nên chúng tôi chuyển qua đi lượn lờ xung quanh Hà Nội. Dù có là ở Hải Phòng hay Hà Nội, mỗi lần gặp nhau, nếu không đi ăn hay mua sắm gì, thì chúng tôi lại đi lượn. Lần này chúng tôi quyết định đi hết 1 vòng hồ Tây. Trước khi bắt đầu hành trình, chúng tôi cũng kịp nạp năng lượng với trà đá và nem rán ở 1 quán ăn vặt gần đó.

Có lẽ là lần tiên chúng tôi vòng quanh hồ Tây buổi chiều tà. Hà Nội chiều nay khá mát mẻ, chúng tôi bắt đầu đi 1 vòng hồ Tây từ đường Thanh Niên, những hàng cây cao cùng không gian rộng lớn của hồ Tây khiến em cực kì thích thú, như cái cách mà những con người thèm khát sự yên bình phải trầm trồ lên trong cái không khí trong lành giữa lòng Hà Nội này vậy. Chúng tôi bắt đầu kể những câu chuyện của mình trong tuần, những điều vui, những khó chịu, những thay đổi của cả 2 kể từ khi biết nhau. Và rồi chúng tôi thực sự bất ngờ khi nhớ ra đã quen nhau được 6 năm, cả hai đã chứng kiến nhau trưởng thành, kể từ khi còn là mấy đứa trẻ con vô tư của cấp 3 cho đến giờ khi đã bước qua tuổi 20. "Cảnh sắc thay đổi, chỉ có người là ở lại" Em nói em rất thích khi mà ở Hà Nội hay Hải Phòng thì tôi vẫn là người cùng em đi qua những nơi đẹp cùng với những câu chuyện. Lúc đó tôi vui lắm, cảm giác được dõi theo và chứng kiến 1 người trưởng thành dần dần thực sự là rất may mắn.

"We keep this love in a photograph
We made these memories for ourselves"

Xe chúng tôi vẫn chạy theo hồ Tây cho đến một đoạn không barrier, chúng tôi dừng lại, ngồi xuống bên bờ hồ rồi tiếp tục chuyện trò. Mặt trời đương lặn, đỏ hồng dần hạ xuống. Hà Nội bỗng đẹp làm sao khi ở bên hồ Tây, không khí trong lành, mát dịu, em bên cạnh tôi nhẹ nhàng, chúng ta cùng ngắm mặt trời lặn.


"Và ngày đâu hay anh biết, đã yêu em thật rồi
Và người người ơi anh thấy, thấy tim anh bồi hồi
Là những khi ngồi với nhau, giữ lại từng phút giây
Anh không dám nói
Lời yêu em..."


Khoảnh khắc mà hoàng hôn buông xuống, dù chỉ là vô tình bên hồ Tây, chẳng có bất kì điều gì ngăn cách, phố hẹn mùa thu, sẽ chẳng bao giờ phai phôi...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét