Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017

High Hopes

Những ngày này, mùa hạ miền Bắc là những ngày mưa bão. Cứ mưa to là Hà Nội lụt, tôi nhớ ngày thi cuối cùng của học kì, bão vào tâm điểm, một buổi thi khó khăn lạnh lẽo và ướt. Chiếc xe chỉ cần dừng lại 1s thôi, là có thể đứng giữa cái khắc nghiệt của thời tiết, với đôi mắt đỏ au vì bệnh tật và chẳng thể làm gì hơn được rồi… Cũng vì vậy mà tôi càng ngày càng không thích những cơn mưa, và tôi chẳng còn là cậu trai của 5 năm trước chìm đắm trong những cơn mưa mùa hạ, cười đùa vui vẻ và thích giấu đi những nỗi buồn…


Khoảng thời gian gần đây, tôi trở nên cục cằn khó tính, miệng luôn nói ra những câu nói gây tổn thương trực tiếp, cũng hay nói tục hơn. Phải chăng những hành vi như vậy là do khả năng kiểm soát bản thân ngày càng kém hơn, hay mọi thứ trở nên ngoài tầm kiểm soát? Việc này hoàn toàn đi ngược lại những gì tôi hướng tới. Ngay chính cái tên của blog này, “Hmm, How about Darjeeling?” Cũng là một lời mời thử loại trà đen nổi tiếng, nhẹ nhàng và cổ điển, chẳng có chỗ cho sự cục cằn vô lý.

Tôi thích cái cảm giác thôi thúc trong khoảng thời gian này, chỉ những người thân thiết với tôi mới biết được tôi đang trở nên thế nào. Đem so sánh với tôi của vài tháng trước, chẳng còn quá bận tâm đến sự chắc chắn, thay vào đó là những quyết định đầy thử thách, những tính toán lo âu và không chắc chắn. Người ta thường bảo, cứ kiên trì thì sẽ có kết quả tốt, chẳng bao giờ uổng phí công sức. Nhưng tôi cũng chỉ là một kẻ chỉ bùng cháy khi được thôi thúc mãnh liệt, liệu rằng sự cố gắng này có thể có kết quả không, hay lại tùy duyên?

Tôi ghét những việc chỉ biết chờ đợi và cầu nguyện. Thứ mình mong muốn, phải do chính tay mình cố gắng có được, duyên số chỉ đưa ta đến một cuộc gặp gỡ, còn được hay không, là do khả năng bản thân đến đâu rồi…
…..

"I love her and that’s the beginning and end of everything."_ F. Scott Fitzgerald

Nói đi nói lại, cuối cùng cũng chỉ là để nói đến chuyện tình cảm, nó là một thứ phức tạp, chẳng thể nào chỉ dựa trên tính toán là đạt được cả. Gặp được nhau trong đời, vốn là một cái duyên, người ta trân trọng nhau, thì muốn ở lại bên nhau thôi.

Tôi chẳng mong gì một cuộc tình lãng mạn, chỉ cần một điều nhẹ nhàng chân phương nhất để hướng về, để biết mình còn phải cố gắng nhiều thật nhiều, để chia sẻ những điều thường ngày, để bản thân hoàn thiện hơn mỗi ngày, và giữ cô trong tim như một điều bình yên nhất.

Thế nhưng,

Dù có mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng thể nào chống lại được sự vô tình của số phận. Chẳng phải ta cứ mong muốn là có được. Chỉ một giây buông thõng cánh tay, đứng giữa dòng chảy lớn trên biển, sóng sẽ đánh ta dạt xuống. Ta chỉ như một hạt cát nhỏ bé, chấp nhận để sóng vùi lên không kháng cự. Nhưng không phải tất cả mọi điều ta đều phó mặc cho số phận an bài, nếu ta không tự mình nắm lấy, sẽ vì sự nhu nhược của chính ta mà chẳng bao giờ có được, nhất là tình cảm.

"Ta ngã vào nhau những đêm hiền lành, ngã vào nhau những lần bão giông
Kìa bao lâu, nắng gọi về cơn mưa? Đợi bao lâu đến ngây ngô ngày thơ?
Còn ru tôi những yêu thương ngày mơ? Còn ru em yên vui về gõ cửa?"

Tôi cần một ly Rum Coke ngay lúc này, chẳng quá đắng cũng chẳng quá ngọt, giữ cho mình một hơi cồn không quá chuếch choáng, quyện cùng chút hương Vetiver của mùa hè, dù cho mọi thứ có đi đến đâu, thì mùi hương và kỷ niệm này, sẽ vẫn ám vào tôi có lẽ đến ngày tận thế. Thương cô một thời và dành cho cô những điều mềm mại nhất.

It takes me back to when we started



“Khi nhìn thấy tâm hồn của một người mà cảm mến, nếu không phải là bạn có trong mình một trái tim sâu sắc đến mức nhìn thấu tâm can tất cả, thì cũng là đã được số phận đặt tay vào nhau từ lúc nào chẳng hay rồi.”

But we keep holding on to it, because who knows, there might be a miracle. Phải vậy rồi, ai biết đâu được, dù cho đó là những điều mông lung nhất, thì biết đâu đấy, đó có thể là những điều diệu kì. Như cách mà Ted Mosby trong HIMYM tin vào định mệnh mà Universe mang tới vậy.

Nhưng đến cuối cùng, khi mọi thứ cố gắng, mà mãi chẳng thể nửa bước tiến gần đến được kết quả, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, chỉ luôn đổ lỗi cho duyên phận, chẳng có thể đi đến được với nhau…


Những gì cuối cùng phải làm, chỉ là nhớ lại lý do mình đã bắt đầu, đừng vì không biết cách đối mặt, mà đổ lỗi cho số phận của mình… 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét