Hà Nội mưa rào sau cả một tuần cứ dấm dứ nhả những trận mưa
nhỏ ẩm ương rải rác. Thời tiết trở nên lạnh đột ngột, tôi chẳng biết cái sự mưa
lạnh này sẽ kéo dài được bao lâu nữa, trước khi phải chống chọi với cái nắng oi
ả của mùa hè ở trên tầng cao nhất cái tòa nhà này. Tôi trèo ra ngoài ban công,
tay cầm một tách Earl Grey nóng bỏng và chẳng thèm đổ thêm chút đường nào. Giọt
mưa đập lên những mái tôn, từng nhịp từng nhịp, như âm điệu vội vã nơi con tim
tôi thổn thức.
Tôi từng viết rằng: Tôi
muốn tìm được một người tâm giao, để chẳng ai sợ sự im lặng của người kia mà
tôn trọng sự cô độc của nhau như một phần của bản thể của người đó. Điều mà có
vô vàn lời nói sáo rỗng cũng chẳng bao giờ chạm tới được. Tại sao ta không cứ
im lặng mà yêu nhau? Cứ im lặng mà làm những công việc riêng của bản thân, cố gắng
vì bản thân và lặng lẽ ở bên hỗ trợ nhau? Tôi thích cái cách Frank và Claire
Underwood trong House of Cards ở cạnh nhau, như những bản thể chẳng thể thay thế
sinh ra để giúp nhau “tiếm quyền”. Một người luôn tìm mọi cách để đạt được quyền
lực và một người luôn sẵn sàng tiếp sức khi cần thiết.
Tôi chẳng cô đơn, nhưng lại luôn cô độc. Tôi giữ cho mình rất
nhiều nguyên tắc và mặc kệ cho người khác nói rằng tôi vô tâm hay thậm chí là
thiếu nghiêm túc trong tình cảm. Tôi muốn cả hai đều có cuộc sống riêng của bản
thân, để mỗi người giữ một góc trời riêng cho cá nhân mình. Rồi mỗi lần gặp gỡ,
ta lại chia sẻ những cảm xúc bình lặng cùng nhau, để ta thấy con tim ta yên
bình. Tôi chẳng coi đó là sự thiếu nghiêm túc và vô tâm, chẳng phải ta luôn
mong muốn bản thân không thuộc về ai sao? Từ bao giờ việc tôn trọng cuộc sống
riêng của nhau lại trở thành vô tâm vậy?
Mọi người ai cũng từng đi qua những tình yêu, từ khi vụng dại
ngây ngô đến khi đã biết suy nghĩ nhiều hơn. Đổ vỡ đủ để biết vị chua cay mặn
ngọt của tình yêu, nhưng chẳng phải ai cũng đủ cam đảm để bước tiếp sau bao
nhiêu lần thất bại, cố gắng chiến đấu để được trở nên có cặp có đôi.
Tôi không muốn một sự vội vàng sau nhiều lần đổ vỡ, như cái
cách mà sau cùng tôi vẫn tự trách bản thân mình quá nhẫn tâm. Tôi chỉ cần một
cái cảm xúc về cô, để giữ cho tôi biết mình cần phải cố gắng hơn nữa, để cuộc sống
mỗi ngày lại mới, để hoàn thiện thêm nhiều chút, để đưa bản thân tiến xa hơn mỗi
ngày, và đến khi gặp lại cô lại thấy tôi là một phiên bản hoàn thiện hơn của
chính tôi.
Cô sẽ ngạc nhiên khi biết cái cách tôi đặt cô trong tim, là
một điều tôi thầm cảm ơn vì đã giữ cho tôi không bị lạc trong những áp lực vẫn
luôn đổ đến hàng ngày chỉ đợi một giây tôi yếu lòng, sẽ đánh gục tôi xuống và
vùi dập tôi bằng những lời chỉ trích. Và nếu có cách nào đưa cô lại bên tôi, tôi
sẽ chẳng chần chừ mà nắm lấy và trân trọng điều ý nghĩa đó.
Tôi luôn nghĩ mỗi người là một bản thể riêng và duy nhất, ta
thay đổi vì ta, chẳng phải vì một ai khác. Người đến bên ta, bước cùng ta một
đoạn, ta dùng lòng bàn tay này để nắm lấy, như một thứ nhân hậu. Hoặc ta dùng
lòng bàn tay ấy để đặt lên má người ta yêu, mong nàng hiểu cho những cố chấp của
ta, và ta chỉ dành cho nàng những điều mềm mại nhất...
P/S: Tôi biết mình muốn có một người yêu thật tuyệt vời, nên
tôi cũng phải trở nên tuyệt vời đến đón lấy cơ hội cả đời có lẽ chỉ đến có một
lần.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét