Ngày cuối năm, bên cạnh ly cà phê....
Tôi
thường tự hỏi bản thân rằng, tại sao cà phê lại là một trong những thức uống được
yêu thích nhất ở khắp nơi ? Tại sao một thứ nâu nâu và đắng đắng lại có thể khiến
người ta thích thú như vậy ?
Chỉ
đến khi bắt đầu phải làm việc với cường độ cao và dồn dập tôi mới tìm đến cà
phê chỉ để giúp mình tập trung hơn cho công việc. Những lần đầu thử cà phê, tôi
chỉ nghĩ đơn giản là nó khiến mình tỉnh táo. Vậy là tôi cố nuốt cái vị đắng lạ
lẫm ấy vào người, rồi dần dần.. dần dần nó thú vị một cách kì lạ.
Mỗi
lần dùng cà phê, là mỗi lần nó đưa tôi vào những trạng thái khác biệt, lúc thì
run rẩy, lúc thì chếnh choáng, lúc thì như phát điên bên công việc. Nhưng, có một
điều không thay đổi, mỗi khi cafein tác động vào não là tôi lại nghĩ đến em,
người con gái tôi thương rất nhiều. Một mối quan hệ mà nhiều khi mình không biết
được bản thân nằm ở đâu trong cuộc sống của họ mặc dù đã cùng nhau trải qua rất
nhiều kỉ niệm, những mốc quan trọng trong cuộc sống, chiếm một vai trò không thể
tách rời. Và tôi cứ quay cuồng bên những suy nghĩ mơ hồ về em, về cảm xúc mà
tôi luôn giữ cho riêng mình.
"Ngày anh không dám nói hết suy tư về em trong
tim
Ngày anh cứ đứng nhìn em quay đi vội vã
Ngày anh không dám nói lý do anh cười vu vơ khi em bên
ai
Vì anh vẫn thế, vẫn yêu em..."
Tôi
trở thành một kẻ đã cũ, kẻ giữ trong mình những điều tuyệt vời nhất của em
nhưng lại chẳng hề xa lạ. Dù tôi có làm mới mình đến đâu, thì tôi vẫn là một
người quen cũ chẳng có nhiều thời gian quan tâm hỏi han. Tôi bận rộn với những
dự định công việc của mình, còn em, ngỡ như đang cần khoảng thời gian tìm hiểu
điều mới mẻ mà em chưa bao giờ biết.
"Cà phê
chẳng phải cái thứ mà người ta mượn để giải sầu như rượu, uống để say để nâng cảm
xúc lên một bậc. Cũng chẳng phải cái khói thuốc cay nồng khé tận cổ họng rồi sặc
lên tận mũi như những lần đau khổ rồi hai thằng bạn chỉ bảo nhau: thôi cứ buồn
nốt đi..”
Và
tôi tự nhủ lòng mình “Ừ buồn nốt thôi”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét